Đặc công hoàng phi chương 102 (1)

Tiểu Ngân tới 1-8 (1)

mnu622[1]

“Đây là có chuyện gì xảy ra….”

“Hả, cứu mạng a, cứu mạng….”

“Trời đất ơi, trời ơi…”

Một khắc trước binh mã còn lòng đầy hưng phấn cùng mừng như điên nhảy vào Lợi châu thành, thế mà bấy giờ, mặt đất thật đáng sợ, trong nháy mắt, mặt đất dựng lên.

Nước từ dưới chân rất nhanh lan tràn ra khắp nơi.

Còn đất thì không ngừng trầm xuống phía dưới.

Rõ ràng một khắc trước, Lợi châu thành còn không một tiếng động.

Giờ khắc này, lại giống như Tu La trận, như một lưỡi hái lấy mạng con người.

Máu chảy khắp nơi, nước đá lan tràn, cắn nuốt hết thảy.

Đại loạn, chính thức đại loạn.

Binh lính đã vào trong thành hoảng sợ, lúc này không còn lo công kích, cướp lấy thành trì, chỉ có nhìn trời chờ chết.

Đám người hoảng loạn, theo phía vừa vào chạy như điên mà trở ra.

Nhưng nơi này đâu phải là chỉ có vài người mà tự do ra vào.

Đang tiến vào thành Lợi Châu lúc này là chục vạn đại quân, mà đang ở phía ngoài thành chờ tiến vào chính là đại quân trăm vạn.

Hơn trăm vạn quân đều ở chỗ này.

Binh sĩ ở trong thành điên cuồng theo hướng ngoài thành mà chạy ra, người giẫm lên người, người đạp lên người, ma thú đạp lên ma thú, một mảnh hỗn loạn.

Mà binh lính ở ngoài thành vẫn còn chưa có phản ứng gì, vẫn hướng trong thành mà tiến vào.

Trong đi ra, ngoài tiến vào, trăm vạn đại quân trong nháy mắt hỗn loạn thành một đám.

Người một nhà xông tới va chạm vào nhau.

Kẻ muốn đi vào, người muốn đi ra.

Cái loại khí thế này giống như hai lợi khí bén nhọn hung hăng đối đầu với nhau, lưỡng bại câu thương.

Nước lớn không ngừng lan tràn, mặt đất không ngừng trầm xuống, hết thảy mọi thứ tại Lợi Châu thành bắt đầu tiêu tan.

Tại cửa thành Lợi Châu nho nhỏ, nơi nào có thể đi được, binh lính toàn bộ đều đi.

Trong bỗng chốc, tại cửa thành điên cuồng phát ra tiếng la hét.

Không kịp chạy thoát, có kẻ từ trên tường thành cao ngất mà nhảy xuống.

Phía trước chặn đường lại là người một nhà, dao kiếm cũng đều vung ra mà chém giết, mở đường máu mà ra.

Một mảnh máu tanh, một mảnh lạnh như băng, một mảnh tuyệt đối đáng sợ.

Tiếng ngựa hí xé gió, tiếng người kêu thảm thiết.

Uy phong muốn phá tan thành Lợi Châu vừa rồi, giờ không còn sót lại chút gì.

“Lui binh, lui binh…”

Giờ phút này, Đế Phạm Thiên đứng ở ngoài thành Lợi Châu chính thức hoảng sợ, bối rối, sắc mặt đại biến điên cuồng la hét. Lợ Châu chìm, không có gì đáng sợ, cuồn cuộn băng long, (dòng  nước cuồn cuộn) không có gì đáng sợ.

Nhưng là, đáng sợ chính là lòng người, lòng quân rối loạn.

Quân sĩ hoảng sợ chạy loạn về phía sau, này, người nhà đánh nhau.

Vân Thí Thiên hủy một tòa thành, giết không được của bọn họ trăm vạn đại quân.

Nhưng mà, nếu cứ như vậy, trăm vạn đại quân chắc chắn sẽ hủy ở trong tay chính bọn họ.

Tiếng chuông hỗn loạn vang lên, âm thanh báo rút lui.

Sau khi đại quân nghe thấy liền rất nhanh quay về rút lui.

Nhưng là vẫn không thể cứu vãn được.

Hỗn hoạn đã thành, lòng người, loạn.

Nước rất nhanh gào thét mà đến, ba đào cuồn cuộn, khí thế kinh thiên.

Lợi Châu thành trầm xuống, cả thành  trong lúc đó một mảnh đại dương mênh mông.

Ánh sáng lấp lánh, mặt đất trắng đến độ vô sắc, băng quang, rạng rỡ lóng lánh, cái loại lạnh như băng này so với thiên địa còn muống băng tuyệt cùng tàn khốc hơn.

Gió đông lạnh bắt đầu thổi, Vân Thí Thiên một đầu tóc bạc tung bay mà đến, trên đỉnh đầu mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng ngọc càng phát sáng đến kinh người.

Tóc bạc tung bay, Vân Thí Thiên tay cầm đàn đứng dậy.

Nhìn lướt qua phía dưới, vì bảo vệ mạng sống (mình cũng không hiểu chỗ này) mà tàn sát trăm vạn đại quân, trong mắt hiện lên là một mảnh tuyệt đối túc sát cùng băng lãnh.

Dưới chân, tường thành cũng bắt đầu chậm rãi mà chìm xuống.

Vân Thí Thiên mắt lạnh nhìn xuống phía dưới là Đế Phạm Thiên,  sắc mặt đại biến, hộn loạn, tức giận cùng nhợt nhạt, trong ánh mắt lạnh như băng lộ vẻ châm chọc.

“Bổn quân cho dù đem hai tay dâng tặng cho ngươi, ngươi cũng không có năng lực lấy.”

Lạnh như băng mà cuồng ngạo, cuồng ngạo thấu xương tại trong gió lạnh mà bay đến. Tay áo bào Vân Thí Thiên phất một cái, xoay người điểm nhẹ mấy người dưới chân, bay đi xa.

Hắc kim sắc tại mênh mông nước trắng chợt lóe mà qua, Vân Thí Thiên nhìn lại Lợi Châu, sau đó hướng Vọng Thiên Nhai kinh đô phi thân mà đi.

Đế Phạm Thiên cứ thế trơ mắt nhìn Vân Thí Thiên như thế lãnh khốc, cuồng ngạo mà rời đi, hung hăng hướng phía khoảng không hạ xuống một quyền,

Truy, như thế nào truy?  Vân Thí Thiên bên người có siêu việt mười lăm cấp ma thú, mà hắn cao thủ đã không còn, đuổi theo làm sao giết được hắn.

Huống hồ trăm vạn đại quân bị ngăn trở ở chỗ này. Truy, có cái gì để truy?

Không truy? Tính toán kĩ lưỡng mới có được cơ hội tốt, dồn Vân Thí Thiên vào chỗ chết. Nhưng lại cứ thế trơ mắt nhìn hắn dời đi, nhìn hắn kiêu ngạo, nhưng lại…

Đế Phạm Thiên trong lúc nhất thời nho nhã cũng không duy trì được nữa, giống như bị đau răng. (chỗ này ta chém)

“Không được hoảng, không được loạn…”

Những tiếng  rống to liên tiếp vang lên ở bên ngoài thành Lợi Châu.

Song, trong lúc trăm vạn đại quân đang bối rối hoảng sợ thì những tiếng hét kia hoàn toàn không được để vào trong tai, hoàn toàn bị cả đại quân đang hoảng sợ bỏ qua.

Không thể tiếp tục đánh sâu vào, hiện tại không thể tiếp tục.

Gió qua mặt băng, trùng trùng điệp điệp đều là màu bạc.

Lợi Châu thành, thành trấn mấu chốt quan trọng đối với Vọng Thiên Nhai, thế nhưng lại không có nhiều quân đóng ở nơi này.

Chính là bởi vì nó có một công cụ công kích sắc bén.

Lợi Châu thành, do nước mà dựng thành.

Trong vài trăm năm Vọng Thiên Nhai thống trị, dưới thành sớm đã đào thông, toàn bộ chứa đầy nước có thể phá cả một tòa thành lớn.

Cả thành cũng tàng trữ đầy cơ quan.

Kế không thành, một người dụ địch, băng long vừa ra, liên quân của Phạm Thiên các không biết còn lại bao nhiêu.

Trọng trấn (nơi quan trọng), phòng thủ, há tri thiên hạ lợi hại nhất, không phải thủ vệ, mà là, tiến công.

Ngọc thạch câu phần, một tòa Lợi Châu thành, phá hủy trăm vạn đại quân của Đế Phạm Thiên, giá trị, rất giá trị.

Băng long bao trùm, Lợi Châu trầm không.

Thiên địa bạc màu, Tu La địa ngục.

24 thoughts on “Đặc công hoàng phi chương 102 (1)

  1. Pingback: đặc công hoàng phi | Dạ phong tửu quán

  2. yêu nàng nhiều aaaaaaa. hehe cuối cùng cũng đc đọc truyện *chấm nước mắt*. nghỉ tết nàng cố gắng lên nha *cười gian*. hihi lần đầu vào nhà rất vui đc làm quen *xấn tới*
    pi xờ ét: ta 20, k bít thế nào cứ xưng nàng đã *ngượng*

  3. 22 nàng, ta ghé vào Thủy Linh Các và thấy nàng giới thiệu nhà mới, rất cảm ơn nàng đã tiếp tục làm bộ này, ta có đọc qua convert quả thật rất khó hiểu, nàng cố lên nhé, tuy ko giúp đc gì nhưng ta sẽ ủng hộ tinh thần cho nàng 🙂

  4. Pingback: Đặc công hoàng phi chương 102 (1) | quynhvuplanet's Blog

Gửi phản hồi cho Viola Maria Taylor Hủy trả lời