Đặc công hoàng phi chương 104-1

Chương 104: Toàn diện phản kích 1-10 (1)

Edit: Nhím

Beta: thiennhatnu

mnu622[1]

“Ai cho bảo các ngươi tới đây?”

Liếc mắt một cái thấy đang tiến vào là ba đại tướng được lưu lại để giữ kinh thành, Đế Phạm Thiên hoàn toàn ngồi không yên, bá địa mà đứng lên, tức giận hét lớn.

“Không phải Các chủ, Người…”

Ba vị đại tướng mặt lạnh nhìn nhau, liếc mắt một cái, trên mặt hiện lên là tuyệt đối kinh ngạc, nhanh chóng lấy ra thánh chỉ mà bọn họ nhận được, trình lên.

Đế Phạm Thiên nhìn thấy thánh chỉ trong tay bọn họ, nhất thời sắc mặt đại biến.

“Các chủ phát ra thánh chỉ như vậy lúc nào?”

Á Vô Quân vừa mới bị tin tức Ma thú quân đoàn làm cho kích động, chưa phục hồi lại tinh thần, lại bị đạo thánh chỉ này làm cho kinh ngạc, giọng nói trầm xuống.

“Không có.” Ba vị tướng quân nghe Á Vô Quân nói, nét mặt ba động, kinh ngạc, nhất tề trừng lớn mắt.

Đây rõ ràng là chữ viết của Đế Phạm Thiên, còn có ấn binh phù.

“Binh phù”. Đế Phạm Thiên trong nháy mắt cả người trầm xuống, lớn tiếng quát.

Một bên Á Vô Quân rất nhanh xoay người lại, đem hộp đá nâng lên, dùng thủ pháp đặc biệt mà mở ra.

Bên trong, ngọc tỷ binh phù ấn vẫn đoan đoan chính chính mà ở đó.

“Không sai”. Á Vô Quân rất nhanh xem xét, trầm giọng trả lời.

Không sai, ngọc tỷ binh phù ấn là thật, hôm qua bọn họ còn dùng, không thể là giả được.

Đế Phạm Thiên nghe Á Vô Quân nói vậy, tiến lên xem, gắt gao đánh giá vài lần, rồi đột nhiên dùng tay nâng lên, nhìn như muốn xuyên thủng hộp đá, đem mặt mình để lên trên.

Có lực lượng dao động nhè nhẹ, cái này nếu chỉ xem qua, căn bản sẽ không phát hiện ra.

Mà đó, không phải lực lượng của hắn.

Này vốn là lực lượng lưu lại sau khi phá vỡ cái hộp.

“Có người đã di chuyển ấn này”. Đế Phạm Thiên năm ngón tay nắm thành quyền, lời nói cơ hồ là rít từ hai hàm răng mà ra.

“Cái gì, có người đã di chuyển ấn này?” Lời này vừa nói ra, Á Vô Quân và đám người ở đó ai cũng ngồi không yên, nhất tề rùng mình một cái.

Ấn này đã bị di chuyển rồi, ý tứ chính là ấn này đã bị phục chế. (tức là bị khắc lại thành một bản khác)

Lấy ấn phục chế cùng giả dạng bút tích của Đế Phạm Thiên để điều đi tất cả binh mã và đại tướng mà bọn họ lưu lại để trấn thủ thành.

Trong nháy mắt, trong lều lớn, không một người nói chuyện.

Mà hàn khí thì tràn ngập, cơ hồ là dâng lên từ dưới chân của mỗi người, tràn ngập toàn thân.

Lạnh lẽo, một loại cảm giác khiến cho cả trái tim cơ hồ cũng giá buốt theo. Một chỉ tín ấn điều ra tất cả binh mã của Phạm Thiên các bọn họ còn để lại trấn giữ đất nước, này hậu quả. Này kế hoạch…

Vừa nghĩ đến dụng tâm của người này, trong trướng, trái tim của mọi người đã nhảy lên tận cổ họng rồi.

Đây là muốn… Đây là muốn…

Năm ngón tay gắt gao nắm chặt lấy hộp đá, Đế Phạn Thiên mắt đảo nhanh, ba động, hiện lên trước mắt là tất cả các tình cảnh khác thường, trong đầu chợt loé ra.

Đạo ấn? (nghĩa là sử dụng ấn giả để làm gì đó) Mấy ngày này không có bất cứ điều gì dị thường, ấn tuyệt đối không được sử dụng.

Vậy tính toán thời gian, chỉ có đi về phía trước, đi về phía trước xem có hay không…

Đi phía trước xem?

Trong lòng loé lên một tia sáng, tay Đế Phạm Thiên dùng sức, bóp nát hộp đá trong tay.

Chỉ có một ngày duy nhất náo loạn, là buổi tối hôm hắn mưu tính truy sát Vân Thí Thiên.

Một đêm kia cực kì hỗn loạn, mà siêu cấp ma thú cũng tới rất đột ngột.

Đột ngột? Hắn nghĩ tới… Hắn nghĩ tới…

Ngày hôm đó, hắn bị mười lăm cấp siêu cấp ma thú hấp dẫn ánh mắt, không chú ý tới vẻ mặt Vân Thí Thiên.

Nhưng là hắn vẫn có thể nhớ rõ, một khắc siêu cấp ma thú vạch ngang trời mà xuất hiện, thì ánh mắt Vân Thí Thiên là hướng về phía dưới chiến trường.

Ánh mắt đó… Ánh mắt đó…

Đáng chết, ánh mắt đó hắn đã từng thấy qua, đó là ánh mắt hắn nhìn Quân Lạc Vũ.

Đó là hưng phấn, là vui sướng, là đắc ý, mọi lúc nhìn thấy Quân Lạc Vũ, Vân Thí Thiên đều lộ ra tâm tình ba động.

Quân Lạc Vũ, nàng lại ở trong doanh trại của hắn, nàng lại ở trong quân đội của hắn.

Khó trách Vọng Thiên Nhai gặp nguy hiểm đến mức này, Quân Lạc Vũ cũng không thấy xuất hiện.

Hắn còn tưởng rằng nàng đau lòng mà đi xa rồi, không có mặt mũi mà đến, hoặc nàng căn bản là không biết.

Nàng biết, nàng biết, nàng cư nhiên đánh sau lưng hắn.

Hộp đá vỡ thành từng mảnh, nhè nhẹ từ trên tay Đế Phạm Thiên mà rơi xuống.

Chính là Quân Lạc Vũ lấy Ngọc tỷ ấn binh phù của hắn.

Trong vòng một ngày đã làm ra cái khác, trong vòng một ngày đã đẩy hắn thành ra cái kết cục này.

“Quân Lạc Vũ”. Nắm tay thật chặt, Đế Phạm Thiên hung hăng phun ra ba chữ từ hàm răng, không phải phẫn nỗ, mà là siêu việt phẫn nộ.

“Là nàng.” Á Vô Quân nghe tiếng hét, cả kinh.

Ngay sau đó là rùng mình, nhớ tới mọt thứ, tay đem tin tình báo vạn thú xuất động mà xem lại. “Tiểu Ngân suất lĩnh vạn thú, ngang trời xuất hiện… Tiểu Ngân? Tiểu Ngân là ma thú của Quân Lạc Vũ”. Á Vô Quân muốn nổ tung rồi.

Tiểu Ngân vốn là ma thú của Quân Lạc Vũ, mà bây giờ Tiểu Ngân suất lĩnh hơn một vạn đại ma thú đi cứu viện Ngũ Châu thành, diệt liên quân bảy quốc một người cũng không còn, toàn quân bị diệt.

Quân Lạc Vũ biết toàn bộ kế hoạch của bọn họ.

Nàng biết bọn họ công kích Vọng Thiên Nhai như thế nào.

Vậy… Vậy…

“Mau cho quân quay về, Quân Lạc Vũ nhất định là đem quân tấn công Phạm Thiên các chúng ta”. Á Vô Quân trong nháy mắt thần trí quay về, thanh âm cơ hồ là hét ra.

Tất cả binh mã của Phạm Thiên các đều ở đây, bây giờ Phạm Thiên các là một cái toà thành rỗng, mà Quân Lạc Vũ lại không thấy ở đây, nhất định là đem quân đi tấn công Phạm Thiên các bọn họ.

Lời vừa nói ra, tất cả các đại tướng trong doanh trướng nhất tề biến sắc.

Không một người nào hoảng sợ vì hơn một vạn đại ma thú ngang trời xuất hiện.

Dù sao, ma thú cũng chưa tới trước mặt bọn họ, mà thành trì (nguyên bản: ổ) của bọn họ bây giờ đã gặp phải nguy cơ lớn rồi.

“Chỉnh đốn lại quân sĩ, mau trở về, mau”. Đế Phạm Thiên hung hăng phất tay áo bào, xoay người hướng phía bên ngoài doanh trướng mà phóng đi.

“Các chủ, vậy bây giờ không tấn công Vọng Thiên Nhai nữa?” đại tướng khuôn mặt rút gân, không dám nhìn.

Vọng Thiên Nhai bây giờ đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, mà bọn họ chỉ cần vượt qua lớp băng này, là có thể tiến vào bên trong Vọng Thiên Nhai rồi.

“Công cái đầu ngươi.” Đế Phạm Thiên lửa giận ngút trời.

Vọng Thiên Nhai cho dù tốt, Phạm Thiên các của hắn có gì không tốt.

Hôm nay, nếu là đánh hạ được Vọng Thiên Nhai, thì cũng là cùng năm lộ mười ba nước mà chia, mà Phạm Thiên các của hắn hôm nay nếu như bị Quân Lạc Vũ công phá…

Đế Phạm Thiên hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Phạm Thiên các của hắn to như vậy, há là một mảnh đất chiếm một phần mười tám diện tích Vọng Thiên Nhai có thể so đo. (ý chỉ Lợi Châu thành)

Nguy cơ bị mất nước, hắn còn quản chi là di chuyển loạn.

Hay cho một người Quân Lạc Vũ, hay cho một người Quân Lạc Vũ.

Cư nhiên đánh chủ ý ở trên đầu hắn (ý là tính kế với hắn), cư nhiên là vây Nguỵ cứu Triệu, ép hắn bây giờ phải lui binh về cứu nước.

Đem miếng thịt béo này hai tay dâng trả.

Đế Phạm Thiên nhất thời tức giận tới cực điểm, nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên.

Tiếng trống lôi di chuyển, quân kì phấp phới.

Quân đội Phạm Thiên các rất nhanh chỉnh tề lại, một đạo quân theo hắn đi trước, quay đầu ngựa hướng phia Phạm Thiên các chạy vội mà về.

Mà cùng khắc, các loại tin chiến báo về Phạm Thiên các bay đến khắp mọi nơi trên Phật Tiên Nhất Thuỷ.

Binh mã không rõ lai lịch tấn công Phạm Thiên các.

Trong vòng ba ngày hạ cả mười một thành của Phạm Thiên các, binh lực kiêu hùng, kiểu kiện dị thường.

Tất cả đều tiến vào kinh đô của Phạm Thiên các.

Trên đường đi, không một thế lực nào của Phạm Thiên các dám chống cự.

Tin tức này, nương theo đầy trời bông tuyết bay múa, rất nhanh truyền khắp Phật Tiên Nhất Thuỷ, không bỏ sót nơi nào.

So với việc năm lộ mười ba nước liên thủ công kích Vọng Thiên Nhai, tin tức này còn làm cho người ta rung động hơn, còn muốn làm cho người ta cơ hồ là kinh động thất sắc.

Phạm Thiên các cầm đầu công kích đại chiến với Vọng Thiên Nhai, lúc này ước chừng Vọng Thiên Nhai cũng chưa bị đánh hạ.

Mà Phạm Thiên các trong vòng ba ngày bị hạ mười một thành, binh mã thẳng hướng kinh đô Phạm Thiên các mà tấn công.

Kinh đô ngay lập tức liên có thể thất thủ, đất đai của Phạm Thiên các sẽ thuộc về người khác.

Này… Này…

Tất cả mọt thế lực tại Phật Tiên Nhất thuỷ đều im lặng mà quan sát, không có một thế lực nào di chuyển, tất cả đều im lặng.

Chiến sự thay đổi thật quỉ dị.

Còn chưa có chiếm được Vọng Thiên Nhai, mà Phạm Thiên các lại sắp bị người khác chiếm mất.

Tình huống này hết sức quỉ dị, quỉ dị, cũng may bọn họ không có nhúng tay vào, toạ sơn quan hổ đấu, sáng suốt, sáng suốt.

24 thoughts on “Đặc công hoàng phi chương 104-1

  1. Pingback: đặc công hoàng phi | Dạ phong tửu quán

Gửi phản hồi cho wjndy Hủy trả lời